NHỮNG BÀI THƠ HAY VỀ MẸ
Anh chị em lam viên gần xa thân mến.
Nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu, Ban Biên Tập sưu tầm những bài thơ hay viết về mẹ để quý anh chị em thưởng thức và cùng nhau nhất tâm hướng về mùa Vu Lan hiếu hạnh tưởng nhớ ân đức bao la trời biển của những đấng sinh thành.
Tình thương của mẹ là nguồn cảm hứng vô tận trong thơ ca, tình thương của mẹ là suối nguồn vô tận từ ngàn đời xưa cho đến ngàn đời sau cũng không bao giờ suy cạn. Những bài thơ ca ngợi tình mẹ thì nhiều lắm, chúng tôi chỉ xin chọn một số bài thơ hay, giàu cảm xúc để gởi đến quý anh chị.
Bài thơ đầutiên là một sáng tác của nhà thơ Lê Minh Quốc:”Giấc ngủ của mẹ” xin giới thiệu cùng anh chị em.
GIẤC NGỦ CỦA MẸ
Lê Minh Quốc
Có bao giờ mẹ ta ngủ hồn nhiên
Thảnh thơi nằm trên chỏng tre sau bếp
Gió thổ rúc xương cuối mùa mưa rét
Mẹ cựa mình thao thức với chiêm bao.
Mẹ ta nhớ nhiều cổ tích với ca dao
Dù một chử cắn đôi mẹ không biết đọc
Ta chưa thấy mẹ cười chưa nghe mẹ khóc
Gương mặt đăm chiêu ngay lúc ngả lưng nằm.
Ta lớn lên như cá lội biệt tăm
Xuôi ngược giửa giòng đời cay nghiệt
Có bao giờ mẹ được nằm trên vần thơ ta viết
Với những hương hoa phù phiếm giửa đời.
Ta cầm hương hoa đem vung vãi khắp nơi
Cho mối tình đầu tình sau và tình cuối
Thì lúc ấy mẹ đang ngồi bóng tối
Tựa cửa một mình chống chọi với mùa đông!
Ta lớn lên thắp triệu ngọn lửa hồng
Sưởi ấm trái tim bao người tình băng giá
Thì khi ấy mẹ còng lưng quét lá
Khi đốt lên không đủ ấm bàn tay
Đêm mẹ nằm co- Ta nhớ cánh cò gầy
Lặn lội bờ sông-đầu nghềnh, cuối bãi
Đêm mẹ nằm nghiêng- Ta nhớ giòng suối chảy
Lặng lẻ trôi qua giửa náo động ồn ào
Bất chợt ta nhìn hai hố mắt mẹ sâu
Đã thấy sự lo toan buồn phiền mệt mỏi
Mẹ chỉ âm thầm và suốt đời lặng lẽ
Gương mặt đăm chiêu ngay lúc thảnh thơi nằm
LÊ MINH QUỐC
Bài thơ thứ hai là một bài thơ rất nổi tiếng của nhà thơ Đổ Trung Quân: MẸ
Mẹ
Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân – 1986
Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay…
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
Đỗ Trung Quân:::
__________________
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)