Ký ức tuổi thơ
Tùy bút
Ký ức tuổi thơ
Cũng như bao đứa trẻ khác trong làng. Trưa nào cũng vậy, hễ nghe người nhà bảo đi ngủ trưa là tôi thấy như Buy doxycycline online một cực hình.
Chờ cho mọi người yên giấc, tôi khẽ khàng thoát ra khỏi nhà, lên đường tòng quân với chiếc “giàn thun” (ná) để cùng lũ bạn đi lùng sục bọn chim chóc cũng thường ngủ trưa trong mấy rặng tre làng. Các nhà thiện xạ chúng tôi thường thách thức nhau ra sức bắn hạ từng chú… từng chú… chim vô tội.
Từng sinh mạng của các chú là từng chiến tích lẫy lừng, là từng chiến công oanh liệt cho chúng tôi ba hoa khoe mẽ mỗi lần tụ tập. Dù bị cha mẹ răn đe, la mắng, thậm chí bị ăn đòn rồi đâu vẫn vào đấy, chúng tôi vẫn không hề tởn tật.
Cuối cùng rồi tôi cũng được đám bạn lêu bêu ấy bầu làm “thiện xạ vô địch” của làng tôi!
Thế mà sự vinh quang ấy chẳng được bao lâu.
Một buổi trưa…
- Suỵt! Nó kìa.
- Để tao.
- “Pặc”… “véo”… “xoẹt… xoẹt…” và… “bịch”!
Thật đơn giản! Nhất là đối với một nhà đại thiện xạ như Buy Lasix Online Pharmacy No Prescription Needed tôi. Bactrim Online Tôi lâng lâng cảm giác thích thú, sung sướng theo từng tiếng dây thun kéo căng lên ná, tiếng viên đạn sỏi rời khỏi ná, tiếng chú chim rơi loạt xoạt trên cành lá levitra pharm và cuối cùng là tiếng rơi bịch (có lẽ do tôi tưởng tượng ra) xuống đất. Tôi đang hình dung đến bếp lửa đỏ hồng nhóm lên từ lá vàng và các cành cây vụn, hình ảnh chú chim non vàng ngậy ràn rụa mở và gói muối ớt đỏ thủ sẵn trong túi làm tôi bất giác chép chép miệng!
Nhưng kìa…
Ở đâu ra con bé thế nầy? Tưởng nó tính cuỗm con chim chiến tích của tôi, tôi chạy lại tính quát cho một trận. Nhưng… tôi bổng chựng lại như đạp phải lửa. Một cái rùng mình! Rồi một cái gì như làn sóng điện chạy dọc sống lưng tôi, nhưng cảm giác lạnh buốt…
Bên bụi tre một cô bé chừng 6, 7 tuổi mặc đồng phục đoàn Oanh Vũ Gia Đình Phật Tử (tổ chức nầy lúc ấy rất quen thuộc với tất cả dân làng chúng tôi vì những sinh hoạt đặc biệt của họ nên tôi cũng biết). Cô bé đang ngồi đó, mặt tái xanh như vừa bị ai ức hiếp oan khuất, khuôn mặt nước mắt ràn rụa, tay ôm chú chim nhỏ tội nghiệp biến dạng thê thảm với đôi cánh rũ rượi, thân mình ướt đẩm và cái đầu thì không còn nhìn ra là cái đầu được nữa (vì tôi là nhà thiện xa kia mà! Tôi đã nổi danh như cồn vì tài bắn chim là chỉ bắn vào đầu!). Chợt nhìn thấy cảnh tượng ấy, không nói được tiếng nào, tôi vụt quay đầu chạy như ma đuổi…
Về đến nhà người tôi vẫn cứ cảm giác rờn rợn lạnh, và sau đó mẹ tôi bảo không biết sao lúc nầy những buổi ngủ trưa ngoan ngoãn của tôi, tôi thường hay giật mình, thức dậy hoảng hốt và người ướt đẫm mồ hôi.
Ba tuần lễ sau tôi xin ba mẹ cho gia nhập sinh hoạt Gia Đình Phật Tử. Và giờ đây, khi tôi đã là một Huynh Trưởng, một Ủy viên Ban Hướng Dẫn tỉnh, ấn tượng của buổi trưa hôm ấy vẫn không thể phai mờ trong ký ức của tôi.
Nhật Thường
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)