CHÙA LÀNG
CHÙA LÀNG
Đồng vọng quê hương lắm nỗi niềm
Nỗi lòng viễn xứ nghĩa nào quên
Ân tình sâu lắng từ muôn thuở
Dấu đọng hồn hương tình vẫn nguyên
Cứ mỗi độ thu về từng làn gió thoảng cuốn theo bao nhiêu chiếc lá vàng rơi, nghe tiếng thu xào xạc giửa biển khổ mênh mông như chạnh lòng ai một chút đợi chờ. Ôi mùa Vu Lan lại đến, mùa hiếu hạnh lại về với lòng người con Phật, đến với mọi người, đến vơi mọi nhà. Người đi kẻ ở trong khóe măt rưng rưng rung cảm, lòng lại gợi lên bao nỗi nhớ, nhớ mẹ thương cha, nhớ quê, nhớ chùa, nhớ một thời xa xưa theo mẹ đến chùa lễ Phật. Nhớ thuở ấu thơ đi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử được cài lên áo huy hiệu hoa sen… Nhớ những đêm trăng rằm ngồi cùng nhau sinh hoạt rồi trầm mình theo bóng ngắm trăng, nhớ thời chiến tranh bom đạn giày xéo quê hương và rồi hòa bình lập lại, buồn vui khôn xiết, còn lại được mất những gì !?…
Tiếp nối theo dòng thời gian chuyển biến, rồi từng người, từng nhà vì cuộc sống mưu sinh đành lòng từ rời bỏ quê hương yêu dấu, xa cây đa giếng nước đều làng, xa người thân tình làng nghĩa xóm, xa mái chùa ẩn mình dưới hàng cây rợp bóng, mái ngói rêu phong đã chở che và phát xuất những chất liệu tinh hoa trí tuệ, từ bi của đạo Phật. Đã đào tạo những con người hiền lương, thánh thiện giúp ích cho đời, để rồi khi tha phương lưu lạc bỏ lại sau lưng những kỷ niệm đầu đời,
Quê tôi có mái chùa làng
Có dòng sông lượn có hàng tre xanh
Đường đi khúc khuỷu uốn quanh
Hằng đêm nghe tiếng chuông ngân tỉnh lòng
Dòng đời vốn tự đục trong
Cùng nhau chia sẻ tình thâm nỗi niềm
Mái chùa cổ tự tôn nghiêm
Là nơi rộng mở quang minh nẻo về
Thương người biền biệt sơn khê
Xin người hãy nhớ tưởng về chùa xưa
Hồi chuông vang vọng êm đưa
Đi mô cũng nhớ cảnh xưa chùa làng.
Hình ảnh sống và hình ảnh mái chùa vẫn hiện về trong tâm tưởng, những ưu tư phiền muộn , hoài niệm về quá khứ đã qua, không âm thamnh cọng hưởng sao mà vang vọng cõi lòng cho những người con phiêu bạt, có người nay đã ra đi về miền thiên cổ, co người nay đã bóng xế chiều tà nhưng vẫn hoài bảo thiết tha dấn thân vì lý tưởng, cũng có người bất hạnh vì nỗi oan khiên khốn cùng cố quên đi ngày tháng cũ. Dẫu rằng cuộc đời đến lúc như chiếc lá vàng rơi cuối con đường tĩnh mịch để lại dâu tích gì không? Như thực trạng hiện nay trong cuộc sống nhân sinh đồng vọng nỗi niềm, để rồi những kỷ niệm êm đềm đã đi vào ký ức khi tiễn biệt chia tay khỏi cảm thấy lòng mình xót xa dầu có dấu bụi thời gian phủ mờ…
Xin thay cho lời kết trích đoạn bài thơ “Nhớ chùa” của thầy Thích Mãn Giác bút hiệu Huyền Không gửi đến anh chị em lam viên và gửi tất cả lời yêu thương trìu mến.
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa
Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua
Trong tôi bừng dậy niềm chua xót
Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
Chuông vắng nơi nao nhớ lạ lùng
Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung
Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông.
(Nhớ chùa-Huyền Không)
Tâm Tánh-Nguyễn Văn Tình
HOÀI NIỆM MÀU LAM
Kính tặng anh chị em GĐPTVN
Tâm Tánh-Nguyễn Văn Tình
Nhớ xưa màu áo lam
Còn đọng ở trong hồn
Dường về hương tỏa ngát
Hòa quyện khắp muôn phương
Lý tưởng là thuyền đời
Nở hoa tô cuộc sống
Niềm tin và hy vọng
Chất liệu của từ bi
Cảm nhận màu áo lam
Là đóa hoa sen trắng
Giửa cuộc đời huyễn mộng
Chia sẻ niềm khổ đau
Tâm Minh đài gương sáng
Rộng mở cánh cửa lòng
Qua thăng trầm dâu biển
Vẫn bất biến tùy duyên
NVT
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)