Câu chuyện cảm động về tô mì

CÂU CHUYỆN MÙA VU LAN-BÁO HIẾU.
CHUYỆN THỨ HAI.
370602906_752481873554663_7146838258206957802_n

Câu chuyện cảm động về tô mì

Một hôm, cô con gái làm một việc sai lầm bị mẹ mắng, cô cãi lại, trong nhà có bố và anh chị nhưng không ai bênh vực cô bé hết. Cô tủi thân tự nhủ

-Mẹ và cả nhà không ai yêu thương mình hết !

Thế là sau đó cô bỏ nhà ra đi.

Cô ta chạy rất lâu. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô sờ vào túi, thì một xu cũng không có.

Bà chủ tiệm mì là người thông minh, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi: “Có phải con muốn ăn mì”.

Cô gái trả lời một cách ngại ngùng: “Dạ có, nhưng con không có tiền”.

“Không sao, bà có thể mời con ăn”.

Bà chủ mang đến một tô mì và một dĩa thức ăn. Cô ta rất cảm kích, mới ăn được một ít, thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì.

Bà chủ an ủi: “Con làm sao vậy?”.

Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói:

-“Con không sao cả, con chỉ cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Nhưng con đã cãi lời mẹ và bà đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà còn bảo con đừng quay trở lại nữa”.

Bà chủ nghe xong, rồi bình tĩnh nói;

“Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa, mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cơm gạo cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ. Thôi con hãy về nhà đi mẹ và cả nhà đang đợi con về đó”.

Nghe xong cô gái lặng người. “Tại sao mình lại không nghĩ ra nhỉ? Một tô mì của người lạ mà mình cảm thấy mang ơn, còn mẹ mình đã nuôi mình hàng bao năm qua mà thậm chí mình chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến mẹ dù chỉ một chút. Mà chỉ vì chuyện nhỏ mình lại cự cãi với mẹ”. Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy về nhà.

Trên đường về, cô thầm nghĩ trong đầu những điều cô sẽ nói với mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết đó là lỗi của con, xin mẹ tha thứ cho con…”

Khi về đến nhà, thì thấy mẹ đang đứng trước cửa đợi, bố và các anh chị đang ngồi trong phòng khách trông ngóng nhìn ra ngoài đường.

Vừa thấy cô người mẹ rất vui mừng:

-“Mau vào nhà, cơm đã nấu xong rồi, còn không mau ăn, thức ăn nguội hết rồi”.

Không thể kiềm chế được nữa, cô bé òa khóc trong tay mẹ.

Trong cuộc sống, có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta laị cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với công lao sinh thành dưỡng dục ta nên người trong mấy mươi năm chúng ta xem như là một việc đương nhiên và không hề nghĩ đến công lao trời biển của cha mẹ. Tại sao thế?!

Cả một bài học đạo lý ẩn chứa trong câu chuyện một tô mì.Vậy thì ngay bây giờ chúng ta phải nhìn lại mình để sống với sự biết ơn và báo ơn công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ, xứng đáng là một đứa con hiếu thảo các em nhé!

Chúc các em một mùa Vu lan hiếu hạnh viên mãn.

Tâm Lễ

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb