Áo con cài hoa trắng
Mùa thu về với những cơn mưa chợt đến chợt đi không buồn báo trước. Nắng nhạt, mây vương, lá vàng rơi trong gió chiều đưa lòng mình về những nỗi cảm hoài một mùa Vu Lan với nhiều cung bậc cảm xúc, niềm vui và nỗi buồn; hạnh phúc và đau buồn. Vu Lan này áo mình cài hoa trắng lần đầu tiên trong đời, khó diễn tả được nỗi xót xa dâng trào, một nỗi buồn xa vắng.
Mẹ ơi! thế là con mất mẹ vĩnh viễn rồi ư? Chỉ còn đồng vọng trong gió chiều hắt hiu…
Gởi các anh chị một vài nổi niềm nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu lại về:
ÁO CON CÀI HOA TRẮNG
.
Vu Lan này áo con cài hoa trắng
Màu trắng đơn côi, màu trắng đau buồn
Con không khóc nhưng dòng lệ cứ tuôn
Bao nỗi xót xa người con mất mẹ.
Mẹ ra đi ngày cuối đông quạnh quẻ
Nhánh mai vàng chưa hé nụ chào xuân
Cánh én chao nghiêng trước ngõ bao lần
Khắc khoải báo tin mùa xuân không mẹ.
Nhớ thuở xa xưa mẹ còn son trẻ
Nợ áo cơm đè nặng vai gầy
Mưa nắng dãi dầu chai sạn đôi tay
Tất tả sớm hôm nuôi con khôn lớn
Mẹ một đời lận đận lo toan
Giờ mẹ ra đi yên nghỉ suối vàng
Ngày cuối đông con ngậm ngùi tiễn biệt
Cõi dương trần con mất mẹ từ đây
Tháng bảy lại về xao xác gió heo may
Mùa Vu Lan áo con cài hoa trắng
Nhìn nụ bạch hồng nước mắt tuôn rơi
Có phải thế không?
Con đã mất bầu trời
Dịu ngọt, mênh mông, bao la tình mẹ
Vĩnh viễn xa rồi thương quá mẹ ơi!
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)