THẮM MÃI HOA VÀNG
THẮM MÃI HOA VÀNG
Tâm Chế
Mẹ ơi! Gần bốn mươi mùa thu, bốn mươi mùa Vu Lan trôi qua. Trên ngực áo con đã cài lên ba mươi tám lần đóa hoa hồng trắng. Hôm nay mùa thu lại trở về, vạn pháp vốn vô thường nên trời đất cũng đổi thay, tháng bảy bây giờ không có mưa dầm sùi sụt và chẳng chút heo mây. Nhưng sao lòng con vẫn không hề thay đổi, vẫn canh cánh trong lòng bóng hình của mẹ, vẫn là mùa thu của bao mùa thu trước kể từ mùa thu mẹ vĩnh biệt con đi. Con còn nhớ như in vào canh ba mồng bảy mùa thu năm ấy con hốt hoảng tiễn mẹ trong đêm trường thanh vắng, mẹ nằm xuôi đôi tay lạnh ngắt không thốt được nửa lời trăn trối lại với con. Ôi! Cái đêm kinh hoàng. Ôi! Nỗi sầu thống thiết. Ôi! Mùa thu vĩnh biệt…
Mẹ ra đi khi mái tóc con còn xanh non, con tha phương lưu lạc đường trần dọc ngang lắm nẻo, nay mái đầu đã bạc. Gần tròn bốn mươi năm trời làm phận trẻ mồ côi, đã bao lần con muốn viết về mẹ, dù chỉ một đoạn văn thôi, không phải viết cho ai, chỉ viết để tự sự với mình nhưng sao không viết nổi và bao lần con tự hỏi vì mẹ quá cao siêu tuyệt vời hay vì mình vụng về kém cỏi, hay chỉ vỉ mẹ quá thương con, sao cứ mỗi lần cầm bút viết về mẹ thì nước mắt con trào dâng, rồi bủn rủn tay chân, ngồi khóc nức nở một mình trong đêm vắng, để đôi hàng nước mắt tràn trụa nhỏ đầy trang giấy trắng, lòng gọi thầm hai tiếng: “Mẹ ơi!”.
Chiều nay sắp đến rằm Vu Lan, con lau chùi quét dọn bàn thờ, rồi dâng hoa quả lên cúng dường Phật và cha mẹ, trang nghiêm bàn thờ xong lòng nhớ mẹ quay quắt, con vội vàng về nghĩa trang thăm mộ mẹ, nghĩa trang buồn chiều thu nỗi buồn thêm nặng trĩu, cảnh không gian dường như càng cô quạnh đến vô cùng, quanh đây chỉ thấy một màn cỏ hoang và lau sậy bủa giăng chằng chịt che khuất lối đi, phủ kín những gò đất đá nơi trả về cát bụi của những xác thân tứ đại người ta đã qua rồi một giai đoạn mượn vay, hồn ai còn đó hay đã đi rồi, bóng ai ẩn khuất hay hiển bày nào chẳng ai hay biết, chỉ thấy nơi đây một chốn lạnh lùng xa vắng. Con lặng lẽ tìm về bên mẹ trong mộ phần cũ kĩ bởi màu thời gian sau hơn ba mươi năm phụng lập, con kính cẩn nghiêm mình đốt nén trầm hương, tay ôm bó hoa vạn thọ vào ngực chợt hình bóng mẹ lại hiện về trong con, hình ảnh chốn làng quê xa xưa khi con còn thơ ấu, trước sân nhà mình mẹ vun xới trồng một bồn hoa nhỏ với đủ loại hoa chen chúc, để cho con chăm sóc, vui chơi sau những giờ tan học và con đã nhiều lần vẽ lên trang giấy trắng học trò bồn hoa của mẹ trong giờ vẽ tự do ở lớp học trường làng, nhờ mẹ mà con biết yêu hoa từ thời bé nhỏ, con thích nhất trong bồn hoa của mẹ là cúc vàng và vạn thọ, hai loài hoa luôn tươi thắm mỗi độ thu về… Và rồi ngày mẹ vĩnh biệt xa con cũng là ngày thu vàng hoa cúc mẹ ơi!
Con ngậm ngùi đặt bó hoa vạn thọ lên mộ mẹ, lòng con luôn tâm niệm rằng mẹ sẽ ngàn đời bên con và màu vàng sẽ là ánh sáng soi đường, con thầm nguyện dưới mộ phần thân tứ đại của mẹ sẽ theo dòng thời gian hòa tan vao đất nước để tiếp tục thăng hoa sự sống cho vạn vật. Còn hương linh mẹ mãi mãi tinh anh theo ánh đạo vàng của mười phương chư Phật và luôn được an trú trong mọi cảnh giới thiện lành.
Chiều Vu Lan nhớ mẹ
Tâm Chế Võ Hữu Khiên
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)