TÂM TÌNH CÙNG CÁC EM TÔI TRONG MÙA TRĂNG HIẾU HẠNH.

hinh-nen-dien-thoai-ve-cha-me-6

Tháng bảy lại về với những cơn mưa chợt đến chợt đi không buồn báo trước. Trên tầng lá của những hàng cây vẫn một màu xanh um của cỏ cây mùa hạ, nhưng trên đường đi đã lác đác những chiếc lá vàng rụng rơi. Trời mùa  thu phương nam không có gió heo may, không có mưa ngâu tháng bảy, không có cái không gian buồn buồn ủ ê làm tê tái lòng người. Nhưng cùng với những cơn mưa, bầu trời không còn trong xanh màu hạ mà bầu trời như chùng xuống với những đám mây màu cánh vạc giăng kín tạo cho không gian một màu ảm đạm, tất cả dường như đều mang nặng một nỗi u hoài. Tháng bảy lại về bắt đầu mùa Vu Lan báo hiếu, mùa trăng hiếu hạnh, mùa của những người con hướng về công ơn sanh thành dưỡng dục của mẹ cha. Bởi vậy mùa trăng hiếu hạnh không phải chỉ dành riêng cho người phật tử mà cho tất cả mọi người, vì làm người ai cũng có tổ có tông, có cha có mẹ sinh ra ta và nuôi nấng ta nên người. Cho dù là giờ đây cha mẹ còn hay mất, cho dù mùa Vu Lan này các em có còn diễm phúc gắn lên ngực áo mình một đóa hoa hồng đỏ thắm để cảm nhận mình thật là diễm phúc khi còn cha, còn mẹ trên đời hay là ngậm ngùi, bâng khuâng nhìn lên ngực áo mình một cành hoa trắng đơn côi và tang tóc!. Đành rằng với một người con hiếu thảo thì trách nhiệm báo đáp thâm ân sanh thành dưỡng dục là cả suốt cuộc đời  chứ không phải đợi đến mùa Vu Lan mới báo hiếu, nhưng mùa Vu Lan báo hiếu như là một lời nhắc nhở cho tất cả mọi người bổn phận làm con đối với cha mẹ để mà thể hiện sự tri ân và báo ân.

Nếu em còn cha, còn mẹ trên đời thì đó là một diễm phúc thật là lớn lao đó em ơi! Chúng ta thường không để ý đến những diễm phúc mà mình đang có, mà mình đang được hưởng cho đến khi mất đi mới cảm nhận được, lúc đó mới thấy hối tiếc. Cha mẹ cũng vậy,  khi cha mẹ đang còn thì ta ít khi để ý tới niềm hạnh phúc vô biên đó mặc dù cùng sống chung trong một mái nhà, cùng ăn chung mâm cơm nhưng có khi nào ta nhận ra đây là một tài sản vô giá mà ta đang sở hữu.

Con không đợi một ngày kia

Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?

…………………………………………..

Con không đợi một ngày kia

Có người cài cho con lên áo một bông hồng

Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ!

Và đây mới là một lỗi lầm lớn nhất trong đời không chỉ nhà thơ gặp phải mà có lẽ cũng rất nhiều người trong đó có tôi, trong đó có các em

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?!

Hay là nỗi niềm xót xa của một nhà thơ khác

Ta lớn lên thắp triệu ngọn lửa hồng

Sưởi ấm trái tim bao người tình băng giá

Thì khi ấy mẹ còng lưng quét lá

Khi đốt lên không đủ ấm bàn tay

                        (Lê Minh Quốc – Giấc ngủ của mẹ)

Em ơi, em  phải biết là em đang diễm phúc đang bơi lội trong tình thương bao la của mẹ, của cha chứ không phải đợi khi mùa Vu Lan đến cài lên áo mình một bông hoa trắng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ và lúc đó mới cảm nhận được mình đã mất cả bầu trời tình thương.

Vào năm 1962 khi mà chưa có công nghệ thông tin, chưa có cuộc sống ảo, lúc đó sự giao tiếp giửa những người thân vẫn còn đậm đà lắm, nhưng mà thực tế trong cuộc sống hằng ngày chúng ta có thể quan tâm để rồi nói lời thương yêu với bao nhiêu người khác, nhưng có lẽ chưa bao giờ nói lời thương yêu với mẹ với cha, cũng như các nhà thơ đã thú nhận đã làm thơ tặng cho đời, cho bao người con gái nhưng chưa một lần làm thơ tặng mẹ, nên thầy Nhất Hạnh khi viết quyển Bông hồng cài áo đã khuyên chúng ta:

 “Rồi một chiều nào đó anh về nhìn mẹ yêu, nhìn thật lâu rồi nói với mẹ rằng

-Mẹ ơi, mẹ có biết không

-Biết gì?

-Biết là con yêu mẹ không?”

Một lời nói thương yêu quá đơn giản như thế nhưng mà chúng ta có mấy ai đã nói với mẹ với cha?! Hãy biết trân quý gia tài vô giá mà em đang được hưởng đó là hai đấng sinh thành, để rồi từ đó sống sao cho trọn hiếu đạo làm con như lời thầy Nhất Hạnh đã khuyên: “Con mà không có hiếu là thứ con bỏ đi. Nhưng hiếu thì cũng do tình thương mà có; không có tình thương thì hiếu cũng chỉ là giả tạo, khô khan, vụng về, cố gắng mệt nhọc. Mà có tình thương là có đủ hết rồi, cần chi nói đến bổn phận. Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên, như khát thì uống nước. Con thì phải có mẹ, phải thương mẹ. Chữ “phải” đây không phải là luân lý, là bổn phận mà “phải” đây là lý đương nhiên. Con đương nhiên thương mẹ, cũng như khát đương nhiên sẽ tìm nước uống. Mẹ thương con, nên con thương mẹ. Con cần mẹ, mẹ cần con…”.

                                                                                                                                                                                                                 Tâm Lễ-Nguyễn Ngọc Luật

                                                                                                                                                                                                               (Mùa Vu Lan báo hiếu 2019)

                                                                                                                                                                                                      (Bài đã đăng trong Thư viện Hoa Sen.og)

857722ed8e92fa.img

images

digg delicious stumbleupon technorati Google live facebook Sphinn Mixx newsvine reddit yahoomyweb