CHIỀU BÊN MỘ
Khi buồn con biết về đâu nữa ?
Chổ tựa duy nhất của đời con
Mẹ đã ra đi như áng mây chiều .
Thắp nén hương nhớ thương trời biển
*
Ngấn lệ tràn tan nát lòng con.
Tuần trăng qua vắng mẹ dương trần
Tìm mẹ đâu đây lòng đất lạnh
Nằm bên mẹ khoảng cách từ ly
Quán châu thân mẫu từ mục rữa
Đau xót từng đoạn ruột lìa rơi
Ôi òn chi mơ ước cuộc đời
Cố níu thời gian xin quay lại
Thèm được mẹ âu yếm ngày xưa
Đôi bàn tay run run xoa bóp
Đau chổ này: mẹ sợ hiểm nguy
Tuổi bốn hai, vẫn còn con nít
Với mẹ: tôi là trẻ lên ba
Giờ thì sao ? ơi hởi vô thường:
Trả lại tôi đoá hoa bất tận!
Trả lại tôi năm tháng mẹ hiền!
Cứ lấy đi những gì có thể
Kể cả tôi- thân mạng kiếp người
Rút thời gian sẵn sàng hoan hỷ
Con bên mẹ hôm sớm sum vầy
*
Ngó mông lung bốn bề quạnh quẽ
Gởi mẹ tôi nằm lại đồng hoang
Kéo tư duy về với thực tại
Thấy chiều tàn rơi, phủ hoàng hôn
Mẹ ơi! Con từ biệt ra về
Hẹn giờ này mai con lại đến…
Quyển Hạ Kinh Địa Tạng chưa tròn
Dốc lòng con nhất tâm cầu nguyện
Tây Phương cảnh , có mẹ cùng con./.
DIỆU HOÀ
Phản hồi (0)
Trackbacks - Pingbacks (0)