Vu Lan này áo con cài hoa trắng
Màu trắng đơn côi, màu trắng đau buồn
Mùa thu về với những cơn mưa chợt đến chợt đi không buồn báo trước. Nắng nhạt, mây vương, lá vàng rơi trong gió chiều đưa lòng mình về những nỗi cảm hoài một mùa Vu Lan với nhiều cung bậc cảm xúc…
>>>xem tiếp…
Nhân dịp Vu Lan – Mùa Báo Hiếu – về, xin gởi tặng Chư tôn Thiền Đức, Quý Đạo Hửu, anh chị em Huynh Trưởng, Đòan Sinh một tác phẩm khá mới về truyền thống cài hoa trong mùa Vu Lan báo hiếu…
Hăm mốt năm Mẹ về cõi Phật
Mộ phần lạnh lẽo giữa hoang sơ
Những đêm cô tịch trăng huyền ảo
Con nhớ vô cùng thuở ấu thơ …
>>> Xem tiếp…
Tháng Bảy lại về, mùa báo hiếu lại đến. Không khí u buồn của những ngày cuối thu làm cho chúng ta cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ về cuộc đời, nghĩ về mẹ – về cha. Những mẹ cha quá cố bảy đời và cả những mẹ cha hiện tại…
NGUYÊN tánh vô phân biệt
NGỘ lý vi vô vi
Bát phong vô quái ngại
Tứ nguyện vĩnh kiên trì
TÂM HÒAI.
Nguyên sơ tánh tịnh vốn vĩnh hằng,
Ngộ lý chơn thường thuận thế gian.
Nguy-yên vinh nhục tùy duyên hóa,
Sĩ chí tâm hùng đối vạn nan.
Thiều âm cửu thập vi kỳ giã,
Còn sáng tâm anh vững tại hàng.
Sống ta bà hay mai về tịnh thổ,
Mãi là anh cả giửa rừng Lam.
Thơ – TÂM HOÀI
Một Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử gốc người Việt Nam, có quốc tịch Úc, đang làm việc cho Ban Hướng Dẫn GĐPTVN Tại Úc Đại Lợi ký một văn thư gởi cho chị Cam Thị Hằng Nga – Ban Hướng Dẫn GĐPTVN Tại Pháp – về việc xin cung cấp thêm hình ảnh còn thiếu của 2 Đại Hội GĐPTVN Trên Thế Giới…
… Vào một chiều chủ nhật cuối đông, tiết trời se lạnh khi hoàng hôn vừa buông xuống cũng là lúc lòng tôi như ấm lên khi nhận được thư mời của Ban Huynh Trưởng từ tay một Đoàn Sinh – con gái tôi – đưa về. Chắc đây là một thuận duyên…
Một cậu bé có tính xấu rất hay nổi nóng. Một hôm người cha đưa một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi con nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ. Ngày đầu tiên cậu bé đã đóng rất nhiều đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số đinh đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi…
[…] Suốt đêm hôm đó tôi không sao chợp mắt được vì cái danh hiệu thủ khoa quái gỡ kia cứ bám bíu lấy tôi như cắm sâu vào cội rễ của tâm hồn tôi, để rồi đến trong mơ tôi vẫn thấy nó. “Thủ khoa, mày đâu rồi? Thủ khoa, mày đâu rồi? […]